TẠM BIỆT PU… [By]
T-uBy
[1] Trời mây nhẹ, những tia nắng
ốm gầy chiếu thẳng xuống gương mặt đầy mệt mỏi của Ny. Mới tinh mơ mà đã thấy
cái mặt như nó thì bị mẹ mắng:
- Bây
mà mới sáng người ngợm như thế thì ta buôn thế nào?
Người
nó hiện giờ đã bị ‘đóng băng’ rồi. Đơn giản là vì nó đang chịu những áp lực
khủng khiếp vào năm cuối cấp này: bạn bè, thầy cô, bài vở, gia đình,… Mọi thứ
lao đến với nó như một cơn bão, dù có đoán trước được sẽ thế nào nhưng đều làm
ta hoang mang.
Lịch học của nó cũng không biết mặt anh bạn có tên là ‘Nghỉ
ngơi’. Học văn hoá, học chéo buổi, học phụ đạo, học thêm, học ở nhà,… tất cả
đều được chủ nhân lên lịch kĩ càng và rất hoàn thiện. Nó tự hào về điều đó
nhưng cũng là điều làm nổi buồn dâng lên. Nó có một và chỉ một thằng bạn, Pu.
Bất kì ai trong trường đều biết đến đôi bạn truyền kì này, Pu – Ny. Hai đứa
chơi thân với nhau từ khi còn chưa vô mẫu giáo. Nhưng chúng nó là sự thể hiện
rõ nhất của sự tương phản, đẹp – xấu, giỏi – trung bình, khéo tay – vụng về,
hot boy – ug. girl,… Tuy Pu cảm thấy điều đó không quan trọng và luôn xem Ny là
BFFnF [Best Friend Forever and Forever] nhưng sự xì xào bàn tán của chúng bạn
(lạ mặt) thật sự làm Ny chạnh lòng.
Một ngày nọ…
- Bà ơi, dạo này tui thấy khác quá, lúc nào
thấy Ti là tui…tui…
- Nghe ‘chiên’ gia tư vấn độc quyền của thiên
tài Pu phán đây: Pu đã có triệu chứng cảm nắng với cái Ti lớp bên rồi, hohoho –
Ny cười ranh ma.
- Đâu có… - Cái mặt đỏ chót của Pu đã phản
chủ.
- Còn xạo nữa à? Hôm qua còn qua nhà người ta
kèm riêng Toán mà…
- Có gì đâu, tui cũng kèm cho bà đấy thôi đó!
– Pu vẫn ngưỡng cổ lên.
- Ối
giời, tui khác, Ti khác, sao giống được, mà cuối cấp rồi, năm sau định vào
trường chuyên mà, cảm là ăn cám đấy, lo học đi!
Pu bất giác, lòng quặn lại, hắn nhép miệng
thật nhỏ: “Năm sau tui qua Sing, tui qua bên đó… học”. Nghe vậy, Ny quơ tay
đánh nhẹ bạn:
- Giỡn hoài, bộ hết chuyện để nói rồi hay sao
dạ!
- Tui nói thiệt đó, tui sẽ đi 2 năm rồi về
lại đây chơi với bà, chịu không nè?
Pu
cố phá tan bầu không khí ảm đạm đó. Nhưng bây giờ Ny mới ngỡ, đó không phải là
mình nghe lầm.
- Ông thôi đi, ông ác lắm… Nó quay đi, tức
giận, để lại sau lưng một khuôn mặt ngơ ngác.
[2] Nó đậu tốt nghiệp, vào được
nguyện vọng 2 – trường mà nó mong muốn. Đối với nó đó là sự mãn nguyện nhất mà
nó đạt được sau 10 tháng chiến đấu với chồng sách cao hơn núi. Như một thói
quen, nó lấy điện thoại, bấm số… 09, rồi khựng lại, khóc. Pu đã xa nó rồi.
Những ngày trước khi đi, Pu nhắn tin cho nó: “Mai la Party tien tui di ne, nho den
nha Ny, dia chi ne:…”, “4 tieng nua tui len san bay, gio qua nha tui di, tui co
cai nay cho Ny ne!”,… Tất cả tin nhắn cuối cùng của Pu đến máy nó, nó đọc nhưng
chưa bao giờ đến. Chỉ vì cái ‘tôi’ của nó cao hơn ngôi sao. Nó thương Pu, không
ai biết ngoại trừ nó (có thể Pu cũng biết điều này). Cái nỗi buồn của nó, nhớ
Pu, nhớ những lần cãi nhau vì bài toán nó làm sai, vì cái que kem mà nó đã ăn
của Pu, vì… tất cả.
- Ny, Ny ơi Ny…
- Gì vậy Ti? – Nó quay lại.
- Cái này của Pu gửi cho Ny nè. – Đưa từ tay
Ti một hộp quà nhỏ.
- Pu ở đâu vậy? Pu đâu Ti?
- Không, cái này Pu đưa Ti lúc sắp
lên máy bay, nói là nhớ đưa Ny vào ngày có kết quả vì chắc chắn Ny sẽ thi đậu.
- Sao Pu biết Ny thi đậu?
- Ờ… Chắc Pu là nhà tiên tri đó. À
mà tức Ny ghê, hồi tháng trước lúc Pu tổ chức tiệc chia tay mời bạn bè ở nhà
hàng. Mời 7 giờ, nhưng đợi đến 8g30 đông đủ rồi mà vẫn chưa thấy Ny tới, Pu huỷ
tiệc luôn.
- À, ờ… Cảm ơn Ti nha, ngày vui vẻ
nhá. – Cái nụ cười cố lộ hàm răng của Ny được gặng sức mà hé ghi trong lòng nó
buồn thê thảm.
Bây giờ là nó biết nó sai,
sai rất nhiều, lẽ ra nó nên đồng cảm với Pu chứ không phải là vì sự ích kỉ mà
mất đi một người bạn thân nhất. Ny mở quà, trong đó có một chú sư tử bằng gốm –
biểu tượng của Sing, một cuốn album với những bức hình của Pu và Ny (nó cũng
không biết được chụp khi nào) và một lá thư: [Pu sẽ luôn luôn nhớ đến Ny, thương Ny nhiều lắm! Hai năm nữa Pu sẽ về
chơi với Nu, sẽ dẫn Ny đi ăn kem cả ngày luôn, rồi dẫn Ny đến bệnh viện khám
viêm họng nhá! J Nếu nhận được rồi thì gửi mail cho Pu nha. P/s: ‘Sae
Raeng Hae’]
‘Sống có nhiều thăng trầm
mới là sống’ Ny hiểu rồi, chỉ hai năm thôi mà, chúc Pu luôn luôn vui vẻ, học
tốt nhé!
T.B